VIỆT NAM CÓ THỰC SỰ THÙ HẰN HAY LÀ ĐANG THẬT SỰ NHÂN ÁI VÀ BAO DUNG?
Ngày 30/4/1975 là một ngày đánh dấu một sự kiện lớn trong lịch sử Việt Nam, ngày giải phóng hoàn toàn miền nam, thống nhất đất nước. Đã ...
Ngày 30/4/1975 là một ngày
đánh dấu một sự kiện lớn trong lịch sử Việt Nam, ngày giải phóng hoàn toàn miền
nam, thống nhất đất nước. Đã 46 năm trôi qua, vào hồi 11 giờ trưa, ngày 30 tháng
4 năm 1975, mũi thọc sâu của Quân đoàn 2 với chiếc xe tăng mang số hiệu 390 húc
đổ cổng chính và tiến thẳng vào Dinh Độc Lập, chính thức kết thúc chế độ Mỹ và
tay sai ở miền Nam Việt Nam và đánh dấu giờ phút lịch sử vinh quang của Đảng Cộng
sản Việt Nam hoàn thành sự nghiệp chống Mỹ, cứu nước.
Để có được thành công đó
là cả một câu chuyện lịch sử dài với những mất mát và đầy đau thương. Vậy mà
người Việt Nam chúng ta đã bao dung và tha thứ như thế nào? Họ đã tha thứ cho
những kẻ xâm lược, những kẻ bán nước, những kẻ phản bội dân tộc như thế nào! Đã
gác lại phía sau để hướng về tương lai như thế nào? Chúng ta có thể thấy được
qua lăng kính thực tại. Hiện nay, một Việt Nam đang trong thời kỳ hoà bình, độc
lập, tự chủ và đang trên đà phát triển mạnh mẽ trong khi cả thế giới đang phải
gồng mình chống lại đại dịch Covid-19. Việt Nam sẵn sàng đón nhận những người
con xa xứ trở về quê hương mặc dù người nhập cảnh là nguyên nhân duy nhất cho
nguồn lây nhiễm Covid-19.
Nhiều kẻ đã có suy nghĩ tại
sao đất nước này lại nhắc đi nhắc lại những câu chuyện lịch sử chiến tranh? Việc
nhắc lại lịch sử chiến tranh Việt Nam không phải để khơi gợi lại sự thù hằn đối
với bọn Đế quốc. Mà Việt Nam đang nhắc nhở thế hệ con cháu đừng bao giờ quên,
phủ nhận những công lao mà thế hệ đi trước đã phải đánh đổi bằng xương máu để
có được sự hoà bình ngày hôm nay.
Nhiều kẻ nói ở đất Mỹ lịch
sử là lịch sử, dù chiến tranh đẫm máu và tàn khốc bao nhiêu thì người Mỹ đã bỏ
nó vào một quyển sách rồi cất vào thư viện. Người Mỹ không nhắc lại với thù hận
nữa. Và người Mỹ không thù hằn người Việt Nam với quan điểm “Hãy hướng về tương
lai”. Nhưng phải phân biệt rạch ròi rằng người Việt Nam không hề thù hằn người
Mỹ, người Việt chỉ không bao giờ chấp nhận sự xâm lược của bộ phận đế quốc đã từng
xâm lược đất nước nhỏ bé hình chữ S này.
Để nói về tội ác của chiến
tranh dưới tay đế quốc, thực dân hay bọn lính đánh thuê, bao nhiêu người còn nhớ
những sự thật dưới đây:
Có ai đã từng thấy hình ảnh
người mẹ tự tay chôn đứa con của mình vì bị trúng bom chưa? Đã bao giờ phải đi
lắp xác người sao cho đúng vị trí và giới tính chưa? Hình ảnh đó thực sự là của
những người dân vô tội Việt Nam thời chiến. Có ai đã bao giờ đau xót, nức nở ám
ảnh đứt ruột hy sinh đứa con nhỏ 3 tháng bịt hơi đến nghẹt thở để bé đỡ khóc cho
bọn lính biệt kích Mỹ không phát hiện ra nơi chốn để cứu cả làng chưa? Có ai đã
từng chứng kiến cảnh cả gia đình gục chết ngay tại mâm cơm khi bị lính Hàn Quốc
điên cuồng xả súng.
Nhiều làng quê ở Nam Bộ có
ngày “Giỗ Đại Hàn” cả làng bị quân Hàn Quốc thảm sát, trẻ sơ sinh cắt đầu quăng
vào bụi, thân em bé bị chúng xé làm hai mảnh… Phụ nữ có thai thì đánh cho trụy
thai , không có thai thì bị hiếp rồi đâm chết, vô cùng dã man, tàn bạo, man rợ,
chưa từng có trong lịch sử loài người mày thấy chưa?
Tên gọi Mãnh Hổ - Rồng
xanh đã gây ra trên 43 vụ thảm sát đẫm máu, là những cái tên đến giờ nhiều người
còn ám ảnh trong giấc ngủ với các vụ thảm sát trong đó có ít nhất 13 vụ giết
trên 100 người. Từ Bình An, huyện Tây Sơn, ngày 12-1965, 28-2-1966 và 8-4-1966,
lính Hàn đã tàn sát 1028 người ở xóm (An Khánh và xóm Giữa) chúng giết một lúc
352 người; ở Gò Dài 380 người,trong đó phần lớn cụ già, phụ nữ và trẻ em.
Có ai từng chứng kiến con
gái mình bị đám lính Mỹ đè hiếp rồi ném xác vào đống rác ở đô thành Sài Gòn
chưa? Hay việc đốt nhà bắt trâu bò, lùa người ra tập bắn cho tân binh mới chưa?
Có ai thấy cảnh lính Mỹ
năm 1968 tại Mỹ Lai đã tàn sát 504 người và 22 người bị bắn vào đầu trong đó
đáng kể có 182 phụ nữ đang mang thai và 173 trẻ sơ sinh và trẻ em dưới 13 tuổi,
60 người già, 89 trung niên nhân chứng duy nhất may mắn sống sót là bà Phạm Thị
Trinh lúc đó 10 tuổi đến nay vẫn còn sống kể lại với các phóng viên báo chí quốc
tế.
Có ai biết từ 1955 - 1960
chính sách Tố cộng diệt cộng của Ngô Đình Diệm với 24.000 bị thương, 80.000 bị
chặt đầu xử b.ắn, 275.000 bị cầm tù, 500.000 bị đưa đi các trại tập trung chỉ
vì phản đối cái chế độ tay sai Mỹ là ngụy Việt Nam Cộng hoà.
Hay tại nhà tù Phú Lợi - Hỏa
Lò - Phú Quốc với hàng ngàn người bị tra tấn từ mổ bụng, moi gan, cùm kẹp sau
đó bị giết chết.
Hay thảm sát Khu trù mật Vị Thanh - Hỏa Lựu
1959 (Hậu Giang) với hơn 1 nghìn người dân thường.
Có người phụ nữ kể lại, khi bà mới 10 tuổi phải
chứng kiến người mẹ của mình bị trúng đạn pháo của quân Mỹ trong cơn mưa rừng lạnh
giá, không thể chôn cất mẹ mình và lấy tạm áo mưa đắp lên thi thể mẹ rồi dò dẫm
tìm đường về nhà... Bao nhiêu người lính sinh viên miền Bắc gác lại ước mơ giảng
đường đại học để lên đường vào nam chiến đấu. Chúng ta nghĩ gì về ước muốn của
họ được 1 lần ăn cơm mẹ nấu, được quét nhà cho mẹ, được thả diều, 1 lần trên
triền đê,... được yêu đương rồi chết cũng cam lòng... hay những trẻ em được cắp
sách đến trường thay vì ngôi nhà thì các em phải sơ tán dưới hầm?
Có ai đã nhìn thấy cảnh Thảm sát Ba Chúc của
Khơ me đỏ những cái đầu được móc trên những hàng rào, với những cái chết kinh
khủng nhất trong lịch sử nhân loại chưa?
Hay cảnh hàng trăm người bị vùi xuống giếng
khi quân Trung Quốc tràn qua biên giới Việt Nam chưa?
Có gia đình có người cha theo lính đánh thuê
ngụy để lấy tiền tiêu, còn cậu con trai vì hòa bình tự do thống nhất đất nước
vì lý tưởng đi theo quân giải phóng. Hai bố con về thăm nhà cùng 1 ngày 2 người
cầm súng chĩa vào nhau. Người vợ, người mẹ van xin 2 người vì chút tình cha con
đừng giết nhau, hai tư tưởng đối lập, rồi người cha tử trận ở Tây Nguyên, người
con cũng thành liệt sĩ và đều là nạn nhân của đế quốc tay sai gây nên.
Những người dân Việt Nam ruột thịt đã không
ngừng khóc khi nghe tin đồng bào miền Nam bị đám lính Mỹ dồn ấp chiến lược, tra
hỏi bắt bớ quân dân miền Nam thảm sát mấy trăm mạng người trong cùng 1 ngày.
Gia đình nào từng có "giấy báo tử" hiện thân của quá khứ đau thương?
Có cả gia đình hy sinh hết, có gia đình chín mười người con hy sinh. Ròng rã
bao nhiêu năm trời hết người này đi đến lớp người khác ra đi theo tiếng gọi con
tim cho Tổ quốc, với hơn 1 triệu giấy báo tử gửi về cho mẹ - những người mẹ Việt
Nam anh hùng.
Ngày nay di chứng chất độc da cam còn quằn quại
với nỗi đau người ở lại, những quả bom với danh nghĩa "quà dân chủ" vẫn
còn tìm thấy trên khắp cả nước.
Nhiều kẻ vong ân bội nghĩa, những kẻ bán nước,
lũ cướp nước đã cố tình không biết, cả dân tộc Việt Nam đã chiến đấu để đánh đuổi
quân xâm lược, mong được tự do, hòa bình không còn chiến tranh, thống nhất đất
nước. Người Việt không nuôi lòng hận thù với ai, nhưng đã là người Việt thì sẽ
không bao giờ quên những gì mà đám lính đánh thuê và chủ nghĩa đế quốc đã gây
ra cho dân tộc trên dải đất chữ S nhỏ bé này.
Giờ đây Việt Nam luôn mở rộng vòng tay và làm
bạn với các nước trên tinh thần tôn trọng thể chế chính trị, độc lập tự do hợp
tác cùng phát triển. Đó là Việt Nam đã quá nhân ái và bao dung. Người Việt nhắc
về lịch sử đã phải đánh đổi bằng xương máu thì chẳng có gì là sai cả? Đó là sự
thật lịch sử, thế hệ sau có quyền biết về điều đó.
Ngày nay, bước vào thời kỳ hoà bình, người Việt
không muốn tương lai thế hệ mai sau lớn lên trong cảnh chiến tranh, chia ly, mất
mát, vì vậy họ luôn ghi nhớ lịch sử. Đừng mang cái bình phong "tự do nhân
quyền" tới Việt Nam thêm lần nào nữa. Bởi quyền sống, quyền con người, quyền
tự do mà Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam vẫn đang thực hiện rất tốt.
Có thể thấy, dịch Covid-19 đang cướp đi hàng triệu tính mạng trên thế giới hàng
ngày, nhưng tại Việt Nam, người dân vẫn đang sinh hoạt trong môi trường hoà
bình, ổn định với những chủ trương, đường lối hết sức đúng đắn của Đảng Cộng sản.
Đó chính là nền dân chủ, nhân quyền mà Việt Nam đang có. Việt Nam không đòi hỏi
thế lực nào phải bồi thường cho những nỗi đau không gì có thể bù đắp, đó chính
là sự nhân ái, bao dung. Vì vậy, mỗi người dân Việt Nam chúng ta phải luôn ghi
nhớ lịch sử, để những gì thế hệ đi trước đã hy sinh sẽ mang ý nghĩa đến muôn đời./.