“Tự do báo chí tuyệt đối” - thủ đoạn xuyên tạc nguy hiểm!
Từ lâu, tự do báo chí đã trở thành một trong những vấn đề mà các thế lực thù địch, phản động thường xuyên lợi dụng để thực hiện chiến lược “...
Từ lâu, tự do báo chí đã trở thành một trong những vấn đề mà các thế lực
thù địch, phản động thường xuyên lợi dụng để thực hiện chiến lược “diễn biến
hòa bình” nhằm chống phá cách mạng Việt Nam, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng
sản và chế độ XHCN ở Việt Nam. Việc các thế lực thù địch, phản động khai thác sức
mạnh của truyền thông, khả năng lan truyền nhanh, tầm ảnh hưởng rộng lớn của
thông tin trên báo chí, sử dụng chiêu bài “tự do báo chí” để chống phá Việt Nam
tuy không có gì là lạ, nhưng vẫn hết sức nguy hiểm.
“Tự do báo chí tuyệt đối” - “vỏ bọc”
nguy hiểm để xuyên tạc, chống phá!
Thủ đoạn của chúng thường
là xuyên tạc, bịa đặt, vu cáo Đảng và Nhà nước vi phạm nhân quyền, kích động
đòi tự do báo chí theo kiểu phương Tây, đòi xuất bản “báo tư nhân”... Về nội
dung, chúng tung tin, viết bài bóp méo sự thật, bịa đặt, phản động, xuyên tạc bản
chất các sự kiện chính trị, lịch sử. Chúng tiến hành thường xuyên, liên tục
theo kiểu “mưa dầm thấm lâu”, nhưng thường tập trung mở “chiến dịch” vào những
thời điểm đại hội Đảng, bầu cử Quốc hội, những sự kiện, ngày lễ lớn của quốc
gia,... Mục tiêu cơ bản của chúng là phủ nhận bản chất, xóa bỏ chế độ XHCN và sự
lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước. Phương thức tiến hành không chỉ tán
phát nội bộ, mà còn tung lên các trang mạng phản động hoặc in thành các ấn phẩm
ở nước ngoài rồi tìm cách tuồn vào trong nước.
Đáng chú ý, trong những
năm gần đây, thông qua các hoạt động, nhất là hoạt động đối ngoại trong lĩnh vực
báo chí, các thế lực thù địch phát hiện, móc nối, mua chuộc, lôi kéo một số nhà
báo có quan điểm, tư tưởng lệch lạc, bất mãn đi theo quỹ đạo “tự do báo chí”
phương Tây. Cách làm của chúng hết sức tinh vi, bài bản và nguy hiểm. Bước đầu
là mời trả lời phỏng vấn, rồi trở thành “cộng tác viên” thường xuyên viết bài
xuyên tạc tình hình trong nước, phê phán chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí
Minh, bản chất CNXH, đường lối, chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước; bôi
nhọ lãnh tụ, công kích lãnh đạo, kích động người dân chống đối chính quyền;
truyền bá tư tưởng, quan điểm đa nguyên, đa đảng... Dựa vào việc cơ quan bảo vệ
pháp luật bắt giữ một số người lợi dụng tự do báo chí, tự do ngôn luận chống đối
Đảng, Nhà nước, vi phạm pháp luật, các thế lực thù địch ra sức vu cáo Nhà nước
ta “đàn áp”, “bóp nghẹt tự do báo chí”... Từ đó, núp dưới chiêu bài “bảo vệ nhà
báo”, “đấu tranh cho tự do báo chí” để can thiệp vào công việc nội bộ của ta.
Đảm bảo tự do báo chí ở Việt Nam thể
hiện qua những thành quả tích cực
Dù có sử dụng chiêu thức
gì chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận được những thành tựu, tiến bộ về tự do
báo chí ở Việt Nam đã được quốc tế thừa nhân. Chủ trương nhất quán của Đảng và
Nhà nước Việt Nam là không ngừng phấn đấu bảo đảm ngày càng tốt hơn các quyền
cơ bản của con người, trong đó có quyền tự do báo chí. Bằng nhiều chủ trương,
chính sách, Đảng và Nhà nước Việt Nam khuyến khích, tạo điều kiện thuận lợi để
người dân khai thác, sử dụng các thông tin báo chí phục vụ phát triển kinh tế -
văn hóa - xã hội; hỗ trợ cải cách hành chính, nâng cao chất lượng cuộc sống và
thực hiện các quyền tự do của nhân dân. Đến năm 2023, Việt Nam có 6 cơ quan
truyền thông đa phương tiện chủ lực, 127 cơ quan báo, 671 cơ quan tạp chí, 72
cơ quan Đài phát thanh, truyền hình. Nhân sự hoạt động trong lĩnh vực báo chí
có khoảng 41.000 người. Tổng số người được cấp thẻ nhà báo kỳ hạn 2021-2025
tính đến tháng 12/2023 là 20.508 trường hợp… Internet tại Việt Nam năm 2023
cũng phát triển mạnh với 77 triệu người dùng (chiếm 79,1% dân số). Với con số
này, Việt Nam là quốc gia có lượng người dùng Internet cao thứ 12 trên toàn thế
giới. Mạng xã hội cũng trở thành nền tảng quan trọng ở Việt Nam. Với hơn 70 triệu
người tham gia, mạng xã hội ở Việt Nam đã trở thành nhịp cầu kết nối để công
dân bày tỏ chính kiến, tổ chức các diễn đàn thảo luận, phản biện chủ trương,
chính sách của Đảng và Nhà nước, gửi góp ý, kiến nghị đến các cơ quan chức
năng...
Tuy nhiên, có thể khẳng định
rằng, trong bất cứ chế độ chính trị - xã hội nào, không thể có “tự do báo chí
tuyệt đối” như các thế lực thù địch, phản động vẫn rêu rao mà các quốc gia trên
thế giới đều có luật và điều khoản xử lý nghiêm khắc hành vi lợi dụng tự do
ngôn luận, tự do báo chí. Cũng như mọi quốc gia trên thế giới, luật pháp Việt
Nam cũng có những quy định định hướng và bảo đảm quyền tự do ngôn luận, tự do
báo chí trong một số trường hợp phù hợp với Công ước về các quyền dân sự và
chính trị, nhằm tôn trọng các quyền hợp pháp và chính đáng, uy tín, danh dự của
người khác; bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự, an toàn công cộng, sức khỏe cộng
đồng và đạo đức xã hội. Tự do báo chí, là “quyền” phải gắn với “trách nhiệm” vì
hòa bình và an ninh quốc gia, vì lợi ích dân tộc, chứ không thể là tuyệt đối
hóa tự do của cá nhân, tự do vô chính phủ như các thế lực thù địch, phản động cổ
súy, tung hô.
Câu trả
lời cho những hoạt động chống phá Việt Nam
Từ sự việc những người cầm
cờ vàng ba sọc đi biểu tình ở London hôm trước, có thể thấy phần lớn đều là những
người trẻ, ít người già tham gia. Tại sao lại trái ngược như vậy? Bởi chúng ta
đều biết rằng, ở những thủ phủ chống Cộng như Úc hay Mỹ, Canada, những người biểu tình chống đối đều là những
ông bà già ngoài 50 tuổi, có rất ít những người trẻ tham gia. Vậy lý do là gì?
Và sự thật ở chính những
người trẻ ấy. Họ không phải là hậu duệ của
cánh baque gì cả, mà họ chính là những người đã vứt tấm hộ chiếu Việt Nam để vượt
biên, sang đó làm việc bất hợp pháp. Để được định cư bên đấy, tránh được sự
truy quét của chính quyền sở tại, họ đã chọn con đường mà mấy anh em Việt Tân
chỉ lối, hứa hẹn: Lao động bất hợp pháp trở thành người bất đồng chính kiến
tham gia phản đối, lên án Việt Nam xin tị nạn chính trị định cư tại Anh Quốc.
Chính vì thế, rất nhiều người đã tin vào lời hứa “xin tị nạn” mà tham gia tích
cực vào các hoạt động của Việt Tân, mặc dù họ có thể không nhận thức được những
việc mà họ đang làm là gì.
Những con người ôm mộng
giàu sang, tìm mọi cách để được ở lại định cư làm ăn, kể cả chống phá quê hương
như thế có bao giờ tự hỏi mình tương lai mình sẽ ra sao không? Con đường về với
nơi chôn rau cắt rốn sẽ thế nào?