VỀ CÁI GỌI LÀ: “VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP” Ở VIỆT NAM HIỆN NAY (Kỳ 2)
Thế là đã sáu năm, kể từ khi ông Nguyên Ngọc thay mặt Ban vận động đọc tuyên bố kêu gọi thành lập “Văn đoàn độc lập Việt Nam”, đến nay họ ...
Thế là đã sáu năm, kể từ khi ông Nguyên Ngọc
thay mặt Ban vận động đọc tuyên bố kêu gọi thành lập “Văn đoàn độc lập Việt
Nam”, đến nay họ vẫn chưa ra đời cái tổ chức mà họ kêu gọi thành lập. Nhưng
trên thực tế Ban vận động này vẫn ngang nhiên thay thế cho cái tổ chức mà họ định
thành lập là “Văn đoàn độc lập”. Sau tuyên bố kêu gọi thành lập họ đã cho ra mắt
trang web mang tên “Văn Việt”. Và trong thời gian qua, hàng năm họ tổ chức giải
thưởng của “Văn đoàn độc lập”. Nếu đã là Ban vận động thì không có tư cách để
có diễn đàn đăng tải sáng tác lân tư cách tôn vinh các tác phẩm, tác giả. Dùng
cái vỏ bọc Ban vận động để công khai hoạt động “Văn đoàn độc lập” là một thủ đoạn,
chiêu trò ngụy trang, che chắn cho hoạt động nhằm thực hiện mưu đồ chính trị
đen tối của cái hội bất hợp pháp này. Trong tuyên bố kêu gọi thành lập “Văn
đoàn độc lập”, ông Nguyên Ngọc đã lớn tiếng khẳng định: “Chức năng quan trọng
nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp đạo đức xã hội” và Ông kêu gọi
thành lập “Văn đoàn độc lập” để “Chấn hưng văn học Việt Nam”! Ấy vậy mà sáu năm
qua núp bóng “Hoạt động vị nghệ thuật” 61 thành viên sau thời gian “đánh trống
ghi tên” vào “Văn đoàn độc lập” trước sự phản ứng gay gắt của xã hội đã có 6
thành viên xin rút lui, những thành viên còn lại ít nhất là 15 gương mặt đã từng
phải vào tù vì tội làm gián điệp cho nước ngoài, tham nhũng, lợi dụng tự do dân
chủ để tuyên truyền chống nhà nước; Có một số thành viên trước đây là đảng viên
thì đã bị khai trừ ra khỏi đảng như Bùi Minh Quốc, Tiêu Giao Bảo Cự, Mai Thái
Lĩnh, Hoàng Hưng…, hoạt động của số thành viên còn lại họ thường xuyên viết, soạn
thảo, đăng tải, chia sẻ trên các mạng internet các bài viết các phát ngôn bình
luận phủ định chủ nghĩa Mắc-Lênin, phủ định tư tưởng Hồ Chí Minh, phủ định sự
lãnh đạo của Đảng, bôi nhọ lãnh tụ, hạ bệ thần tượng, nói xấu lãnh đạo, hạ uy
tín các cơ quan, tổ chức; chia rẽ phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc, xuyên tạc,
bóp méo, bịa đặt, vu cáo, bôi đen lịch sử dân tộc, lịch sử cách mạng và thực tế
xã hội, thực trạng tự do dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam; kích động nhân dân chống
phá chính quyền, chế độ. Chính vì lí do này mà vừa qua Bộ Giáo dục đào tạo quyết
định rút toàn bộ tác phẩm của các tác giả tham gia “Văn đoàn độc lập” ra khỏi
chương trình sách giáo khoa môn ngữ văn trung học phổ thông.
Trong thời gian qua ngoài các hoạt động móc nối
lôi kéo một số văn nghệ sỹ suy thoái tư tưởng chính trị, “tự diễn biến”, “tự
chuyển hóa” tham gia vào tổ chức, thì “Văn đoàn độc lập” có 2 loại hoạt động
đáng chú ý nhất:
- Thành lập trang web Văn Việt: Trong những năm
qua trang web này tập trung đăng tải phần lớn tác phẩm của các tác giả “Chống cộng”,
các tác giả theo khuynh hướng suy đồi, hiện sinh… ở miền Nam trước 1975. Đồng
thời “Văn Việt” là diễn đàn cho các thành viên “Văn đoàn độc lập” cùng các cây
bút cơ hội chính trị, suy thoái, biến chất đăng tải các bài viết xuyên tạc lịch
sử, xuyên tạc tình hình đất nước tuyên truyền, kích động biểu tình, bạo loạn.
- Sáu năm qua, cứ vào đầu tháng 3 hàng năm “Văn
đoàn độc lập” tổ chức trao giải thưởng (Đây là giải thưởng chui) để vinh danh
chủ yếu cho các tác phẩm và tác giả có thành tích “Chống cộng”, chống chế độ
đúng như một thành viên của ban tổ chức giải thưởng đã xác nhận: “Chúng tôi từng
trao giải cho các tác phẩm đã bị nhà nước thu hồi, hay không thể in ở bất cứ
nhà xuất bản nào trong nước”.
Do tính chất bất hợp pháp của “Văn đoàn độc lập”
nên những thành viên nhất là lãnh đạo của tổ chức này còn lợi dụng một số Hội,
Quỹ… khác để phối hợp thực hiện mưu đồ chính trị đen tối của họ.
Đã đến lúc cần làm rõ mưu đồ chính trị đen tối
thôn gqua các hoạt động của Nguyên Ngọc, Phạm Xuân Nguyên và một vài nhân vật
“cộm cán” của các hội, quỹ thường xuyên phối hợp với họ:
Ông Nguyên Ngọc là một trong những nhà văn tiêu
biểu của thế hệ các nhà văn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước vĩ đại của
dân tộc với những tác phẩm rất nổi tiếng như “Rừng xà nu”, “Đất nước đứng lên”,
“Đất quảng”, “Đường chúng ta đi”.
Cuối những năm 70 của thế kỷ 20, đất nước chưa
khắc phục được bao nhiêu hậu quả của 30 năm chiến tranh chống thực dân Pháp và
đế quốc Mỹ thì lại phải dồn sức khắc phục hậu quả của hai cuộc chiến tranh bảo
vệ biên giới Tây Nam và biên giới phía Bắc. Trong khi nhân dân cả nước ta đang
phát huy mạnh mẽ chủ nghĩa anh hùng cách mạng trong chiến tranh, phát huy sức mạnh
đại đoàn kết toàn dân tộc trong sự nghiệp xây dựng đất nước ta “Đàng hoàng hơn,
to đẹp hơn” thì ông Nguyên Ngọc lại không giữ được những phẩm chất cao đẹp của
nhà văn cách mạng, trái lại Phó Tổng thư ký hội nhà văn, Tổng biên tập báo Văn
nghệ Nguyên Ngọc đã có những biểu hiện rất đáng lo ngại về tư tưởng chính trị
và phong cách đạo đức. Đúng như nhà văn Nguyễn Khải nhận xét về Ông trong cuộc
họp của Đảng đoàn Hội Nhà văn ngày 16/11/1980: “Anh Nguyên Ngọc làm việc không
tập thể, chỉ gặp người thân, không cảnh giác với những người tiêu cực có thể lợi
dụng mình để gây tình hình phức tạp”… Khi viết đề dẫn hội thảo: Anh nhấn giải
phóng cá nhân mà không chú ý đến tập thể, nói tuyệt đối hóa nghệ thuật mà không
chú ý đến phục vụ chính trị. Anh Nguyên Ngọc kiêu ngạo, ai nói cũng không nghe,
anh độc đoán. Anh mới cầm quyền mà đã thế. Anh cho người này là hữu khuynh, người
kia là cơ hội, cho nên chẳng nghe ai… Anh kiêu ngạo và độc đoán. Anh không đoàn
kết được với ai… Tóm lại cái sai của bản đề dẫn (hội thảo) có thể sửa ngay
thôi, nhưng cái chính là anh nguyên Ngọc nên bớt ảo tưởng, chủ quan, độc đoán,
thiếu đoàn kết” (Tạp chí Hồn Việt, số 92. Tháng 5.2015, trang 53). Chính vì thế
mà ông Nguyên Ngọc đã phạm nhiều khuyết điểm, sai lầm nghiêm trọng trong thời
gian từ 1980 đến đầu những năm 1990. Ông phải từ chức Tổng biên tập báo Văn nghệ
và bị cách chức Phó Tổng thư ký hội Nhà văn. Sau khi về hưu Nguyên Ngọc là một
trong những thành viên khởi đầu hoạt động của một viện nghiên cứu tư nhân - Viện
nghiên cứu phát triển (IDS) - Viện này được thành lập từ 9/2007 đến 9/2009 tự
giải thể với lý do để phản đối quyết định 97/2009/QĐ-TTg của Chính phủ theo đó
các tổ chức nghiên cứu khoa học có phản biện ngược với chính sách của chính phủ
thì không được công bố công khai, mà gửi các phản biện đó đến các cơ quan hữu
quan. Dù Viện IDS tuyên bố rằng họ hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu và tư vấn
về phát triển cho các tổ chức có nhu cầu, nhưng hoạt động thực tế của viện lại
hoàn toàn tập trung vào việc tổ chức sự kiện và trả lời phỏng vấn báo chí. Sau
quyết định 97, chỉ có Viện IDS tuyên bố giải thể còn rất nhiều NGO khác vẫn tiếp
tục được thành lập hoạt động, nghiên cứu, tư vấn và làm ra sản phẩm thực cho xã
hội. Cho nên Viện IDS không hề bị bức tử mà họ chỉ giả chết để che giấu bản chất.
Thực tế 02 năm hoạt động của IDS có rất ít đặc điểm của tổ chức khoa học mà có
quá nhiều đặc điểm của tổ chức chính trị mạo danh! Viện IDS sử dụng phần lớn
kinh phí từ chương trình phát triển Liên hợp quốc (UNDP) và cơ quan của Hoa Kỳ
về phát triển quốc tế (USAID) đúng như ngạn ngữ Pháp có câu “Ai trả tiền người
đó là chủ”. Trong trường hợp này, ông chủ chính là USAID. USAID là do Tổng thống
Mỹ JF. Kennedy thành lập năm 1961 với danh nghĩa là điều hành nguồn viện trợ của
Mỹ cho nước ngoài. Núp dưới danh nghĩa viện trợ xóa đói giảm nghèo, về bản chất
USAID là một trong các trọng điểm hợp pháp hóa nguồn kinh phí của CIA. Núp dưới
danh nghĩa “xã hội dân sự”, Viện IDS nhiều lần tỏ thái độ chống đối, xuyên tạc
đường lối chính sách của Đảng, Nhà nước Việt Nam. Đặc biệt tổ chức này công
khai khoét sâu mâu thuẫn Việt Nam - Trung Quốc tạo thế đối đầu trực diện, nguy
hiểm đối với Trung Quốc hòng đẩy Việt Nam vào quỹ đạo chi phối của Mỹ và phương
tây, phá hoại chính sách ngoại giao độc lập, chủ trương gìn giữ hòa bình, ổn định
để phát triển đất nước.
Trong thời gian này, Nguyên Ngọc không chỉ có
những phát ngôn sai trái nghiêm trọng mà còn những hành động chống Đảng, chống
chế độ rất nguy hiểm như nhân dân tri thức cùng 72 nhân vật của IDS, và của một
số tổ chức xã hội dân sự khác như nhóm No-U, Đảng Việt Tân, Hội anh em dân chủ
ký tên vào tuyên bố đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp, xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng đối
với toàn xã hội. Nguyên Ngọc còn đi đầu trong cuộc biểu tình kích động đối đầu
trực diện rất nguy hiểm với Trung Quốc.
Từ năm 2007 ông Nguyên Ngọc là thành viên sáng
lập quỹ Phan Châu Trinh với cương vị ủy viên Hội đồng quản lý, Chủ tịch hội đồng
khoa học của quỹ do Bà Nguyễn Thị Bình nguyên Phó Chủ tịch nước, cháu ngoại Cụ
Phan Châu Trinh làm Chủ tịch quỹ, Ông Chu Hảo Phó Chủ tịch quỹ. Quỹ Phan Châu
Trinh là một quỹ xã hội, đến ngày 23/3/2019, hội đồng quản lý quỹ này đã chính
thức đưa ra tuyên ngôn, sứ mệnh mới của quỹ là: “Góp phần phục hưng,du nhập, khởi
phát, giữ gìn và lan tỏa những giá trị tinh hoa văn hóa nhằm phục vụ công cuộc
canh tân văn hóa Việt Nam trong thế kỷ 21”.
Sau 11 năm hoạt động Bà Chủ tịch quỹ Nguyễn Thị
Bình ký thông báo chấm dứt toàn bộ hoạt động của quỹ từ ngày 20/2/2019. Lý do
chấm dứt hoạt động dù không được thông báo cụ thể nhưng những người thường
xuyên quan tâm đến hoạt động của quỹ này đều hiểu rằng lý do chủ yếu để phải chấm
dứt hoạt động của quỹ này xuất phát từ sự biến tướng của tổ chức này trong thời
gian gần đây. Thay vì thực hiện đúng mục tiêu ban đầu của quỹ thì một số thành
viên lãnh đạo của quỹ này chủ yếu là ông Chu Hảo và ông Nguyên Ngọc (hai ông
này cũng là thành viên chủ chốt của IDS) đã mượn danh nghĩa, mục tiêu của quỹ để
làm những điều sai trái. Lợi dụng các đợt quỹ trao giải thưởng văn hóa Phan
Châu Trinh, các đợt tôn vinh danh nhân văn hóa Việt Nam thời hiện đại, thông
qua các hoạt động đài thọ và nghiên cứu, các cuộc hội thảo, tọa đàm để thực hiện
mưu đồ chính trị đen tối: Khu quỹ này trao giải thưởng cho nhà sử học Keith W.
Tayklo từng là cựu chiến binh Mỹ tham chiến ở Việt Nam. Với tác phẩm: “Một lịch
sử của người Việt Nam” (A. History or the Vietnamese) trong cuốn sách này có rất
nhiều điều sai lầm nguy hiểm tập trung vào hai điểm chủ yếu sau:
- W. Taylo cho rằng: Việt Nam không phải là một
dân tộc thống nhất sống trên một lãnh thổ thống nhất. Taylo cường điệu một số đặc
thù vùng miền và chia Việt Nam thành năm vùng miền và năm vùng miền này phải
thường xuyên mâu thuẫn đối kháng với nhau, thường xuyên xung đột với nhau. Từ
đó Taylo cho rằng lịch sử các cuộc chống ngoại xâm của dân tộc đều là những cuộc
xung đột vùng miền, là những cuộc nội chiến; cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước
trong 20 năm qua của Việt Nam cũng chỉ là “Xung đột vùng miền”!?
- W. Taylo cho rằng: Việt Nam không có lịch sử
và văn hóa thống nhất. Trong cuốn sách
Taylo viết: “Những người quyết tâm cai trị toàn bộ các dân tộc Việt sẽ nhấn mạnh
về một lịch sử và văn hóa Việt Nam đơn nhất, với một cội nguồn duy nhất và một
sung lực duy nhất, xuyên suốt thời gian và không gian. Nhưng những giấc mơ về
tính độc nhaát này là một sự thể hiện niềm tin chính trị, chứ không phải là điều
nghiễm nhiên”. Trong cuốn sách này W. Taylo phủ nhận truyền thống “đánh giặc cứu
nước” của dân tộc Việt Nam, công khai bảo vệ chiến tranh xâm lược của Mỹ tiến
hành ở Việt Nam. Taylo viết: “Tôi không thể chấp nhận định lý rằng, Hoa Kỳ
không có lý do chính đáng để được can thiệp vào Việt Nam. Tóm lại bi kịch của
Việt Nam không phải là nước Mỹ đã can thiệp (vào Việt Nam) khi họ không nên can
thiệp, mà đúng hơn là sự can thiệp đã quá vụng về”.
Ấy vậy mà, ngày 21/3/2015, Nguyên Ngọc thay mặt
cho quỹ văn hóa Phan Châu Trinh ca ngợi W. Taylo là “Một người thật sự yêu đất
nước này muốn hiểu nó tận cùng như hiểu chính mình, để cho đất nước anh hùng mà
khổ đau này sống thật đàng hoàng trong thế giới xiết bao khó nhọc ngày nay” và
“Cảm ơn W. Taylo vì tình yêu chân chính và nỗ lực trằn trọc của ông cho khoa học
lịch sử Việt Nam, cho Việt Nam” (Tạp chí Hồn Việt số 92 tháng 5/2015, trang
59).
